Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa.
Ai cũng có một tuổi thanh xuân, đối với tôi, tuổi thanh xuân là những giảng đường lớp học, những góc thư viện yên tĩnh, những bài kiểm tra, bài tập lớn, đồ án mất ngủ, những hàng quán ăn vặt ven đường, etc... và không thể thiếu những người bạn, những người đồng hành. Năm ngón tay còn có ngón ngắn ngón dài, và mỗi người chúng tôi cũng mỗi đứa một tính cách, tuy gần gũi nhưng không hoà tan, tuy khác biệt nhưng vẫn hoà quyện.
Nếu ai cho tôi quay trở về những ngày tháng đó, tôi vẫn cứ đạp xe đi over9, ăn kem chung ở hồ Gươm, những chiều thứ 6 ngồi xàm ở kí túc hay những lần ngồi cafe hát hò... tuổi trẻ là mình cùng nhau khoác vai đi từ khuya tới sáng.
Tôi không thể quên lần dạo bước dưới bãi bồi sông hồng trăng sáng như gương.
Tôi không thể quên cái hôm chơi âm trên cầu Long Biên ấy.
Tôi không thể quên những hôm tụ tập ăn uống rồi nói chuyện quên rửa bát ở nhà ngõ Hoà Bình 2.
Tôi không thể quên cái hôm trốn tiết đi ăn uống.
Tôi không thể quên đi Ba Vì mà vừa đi vừa hát, xong lúc về bị thủng xăm.
Tôi không thể quên những lần họp nhóm bkfa làm thì ít mà chơi thì nhiều.
Tôi không thể quên những lần đi hội thảo mà chỉ cốt để lấy đồ hay chụp ảnh.
Tôi không thể quên hội trại năm nhất, hội trại bách khoa.
Tôi không thể quên cách chúng tôi trêu crush một đứa.
Tôi không thể quên những hôm hứng lên đi ra kí túc tụ tập và hình ảnh bạn gái phải trèo tường để vào phòng.
Tôi không thể quên những lần hát karaoke khàn cả giọng.
Tôi không thể quên hương vị chè tự chọn 10k, bánh tráng trộn, thịt xiên nướng, nước mía, mấy cái gói made in china không biết tên, cocacola, nước đậu b5, hướng dương chân cầu kinh tế, bún đậu, bún cá a15, chai latte và cái bánh orion hôm lên học bài tập lớn trên thư viện.
Và tôi cũng không thể quên các bạn.
:((((((((( but ))))))))
Có người bạn đã bảo tôi rằng “không biết có phải ngày ấy t rớt dược nên mới được học với mọi người hay không?”, tôi chỉ im lặng mỉm cười.
Có người bạn khác thì bảo “lâu không gặp nhau mà ngồi lại vẫn như thuở ban đầu thì mới là tình bạn đangs theo đuổi”, tôi trầm ngâm suy nghĩ.
Có người bạn khác nữa thì viết rằng “Nếu bây giờ tôi kể tiếp thì chắc phải dài mấy chục trang giấy cho hết bao nhiểu kỉ niệm mà chúng tôi đã gắn bó... Chắc những phần còn lại, chúng tôi sẽ ôn lại với nhau.”,
Nhận xét
Đăng nhận xét