Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Ai cũng có một tuổi thanh xuân, đối với tôi, tuổi thanh xuân là những giảng đường lớp học, những góc thư viện yên tĩnh, những bài kiểm tra, bài tập lớn, đồ án mất ngủ, những hàng quán ăn vặt ven đường, etc... và không thể thiếu những người bạn, những người đồng hành. Năm ngón tay còn có ngón ngắn ngón dài, và mỗi người chúng tôi cũng mỗi đứa một tính cách, tuy gần gũi nhưng không hoà tan, tuy khác biệt nhưng vẫn hoà quyện. Nếu ai cho tôi quay trở về những ngày tháng đó, tôi vẫn cứ đạp xe đi over9, ăn kem chung ở hồ Gươm, những chiều thứ 6 ngồi xàm ở kí túc hay những lần ngồi cafe hát hò... tuổi trẻ là mình cùng nhau khoác vai đi từ khuya tới sáng. Tôi không thể quên mùa noel đầu năm 2012. Tôi không thể quên lần dạo bước dưới bãi bồi sông hồng trăng sáng như gương. Tôi không thể quên cái hôm chơi âm trên cầu Long Biên ấy. Tôi không thể quên nhữn
Tuần làm việc mới bắt đầu từ thứ 3 và kết thúc vào thứ 6. Cũng đã từ lâu rồi không còn những ngày Chủ nhật ngồi ở nhà xem phim, nghe nhạc. Việc "chạy xô" chụp ảnh tất bật có lẽ cũng trở thành thói quen. Mùa này là mùa kỉ yếu. Thứ bảy bỗng nhiên trở thành ngày cho bản thân, cho mọi công việc cần "yên tĩnh". Hàm nghĩa thực sự của việc nghỉ ngơi là gì? Đó là sự phục hồi sau những cảm giác mệt mỏi. Từng đọc ở trên báo một đoạn viết: "Không phải đi đâu xa, đừng đi tới những con phố du lịch mà bạn đã đi hàng chục lần nữa ... Hãy đi đến những con phố bạn chưa từng đến bao giờ, những con hẻm mà ít người vãng lai, biết đâu bạn sẽ tự tìm thấy sự thanh thản"